Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược: Chương 1
Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược của tác giả Tương Nguyệt Khứ. Xuyên qua ngược văn, Cố Diệu có chút thấp thỏm.
May mắn cô không phải nữ chính, có điều vẫn là dính dáng đến Từ Ấu Vi, cô trở thành chị dâu của nữ chính.
Mà bộ truyện này còn là ngược luyến tàn tâm, cảm giác thấp thỏm quá a!
Ngày gả đến gia đình tướng quân, suýt chút nữa đại hỉ lại thành ngày đưa tang.
Từ Yến Chu bị trọng thương chỉ còn lại hơi tàn, trên dưới phủ tướng quân toàn bộ bị xử lưu đày đến Tây Bắc.
Dựa theo cốt truyện, trên đường lưu đày Hoàng đến sẽ phái người bắt Từ Ấu Vi đem tiến cung, không lâu sau đó cả nhà Từ gia sẽ ngoài ý muốn mà chết thảm.
Cố Diệu dẫn theo một nhà cả già lẫn trẻ đánh cho lão thái giam phụng chỉ hôn mê, sau đó cướp sạch tất cả của cải trên người lão.
Cố Diệu dần dần phát hiện người mẹ chồng vố sống an nhàn sung sướng không hề lấy nước mắt rửa mặt hằng ngày.
Tiểu thúc ngậm thìa vàng lớn lên kia lại hiệu được khó khăn của nhân gian.
Cô em chồng vốn có khí chất cao ngạo lạnh lùng bỗng biế thành hắc liên hoa.
Đến cả người chồng suýt chết của nàng cũng trở nên sinh long hoạt hổ.
Tóm lại ngược văn lặng lẽ trở thành một câu chuyện ngọt ngào.
Mặt trăng đã nhô lên cao.
Cố Diệu nắm gậy gỗ trong tay trốn ở phía sau bụi cây.
Cách đó không xa chính là ngự tiền đại tổng quản Trần Hải, giọng nói của hắn lanh lảnh chói tai: “Từ cô nương, Hoàng Thượng vô cùng nhớ thương nghĩ muốn đem ngài vào cung, người nhà của ngài trước tiên cứ chờ qua chuyện này rồi lại nói, một mình ngài đi trước với lão nô thôi.”
Từ Ấu Vi đứng thẳng tắp, chẳng sợ đang mặc trên người chỉ là vải bố giản dị, nhưng cũng khó nén được tư sắc, tay nàng gắt gao nắm chặt: “Ta sẽ không đi.”
Trên mặt Trần Hải nở nụ cười cứng ngắc: “Từ cô nương, huynh trưởng của ngài chậm trễ quân cơ, Hoàng Thượng khoan dung độ lượng không so đo chỉ cho lưu đày đến Tây Bắc, nhưng ngài một thân thiên kim tiểu thư, chặng đường này đi không dễ chút nào, làm sao ngài chịu cho nổi, mau theo nô tài hồi cung đi thôi, hoàng thượng nhất định sẽ che chở cho ngài.”
Từ Ấu Vi vẫn là câu nói kia: “Coi như là chịu khổ hay vất vả, ta cũng sẽ ở bên cạnh huynh trưởng của mình, ngươi đi đi.”
Trần Hải nheo mắt, thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay cho dù phải đánh ngất Từ Ấu Vi cũng phải mang được nàng ta trở về.
Hắm âm thầm tính toán, bỗng nhiên sau gáy đau nhói, liền ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Cố Diệu ném cây gậy gỗ xuống, đem Trần Hải đá văng ra, trong lòng mắng câu cặn bã.
Sắc mặt Từ Ấu Vi trắng bệch, nước mắt lưng tròng gọi: “Tẩu tẩu…”
Cố Diệu vỗ vai nàng an ủi: “Đừng sợ.”
Đối với cô nương này nàng chỉ có đau lòng, nàng xuyên vào quyển sách [Tỏa Cung Tường] đã mấy ngày, hiện tại đang trên đường đi lưu đày.
Từ Ấu Vi là nữ chính, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, nam Chính Chu Ninh Sâm đối với nàng nhất kiến chung tình sau đó bắt đầu cường thủ hào đoạt*.
*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu
*Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
Đầu tiên hắn thiết kế bẫy cướp binh quyền từ tay Từ Yến Chu, thân huynh trưởng Từ Ấu Vi, đày Từ gia đến Tây Bắc, trên đường lưu đày lại cho người bắt Từ Ấu vi mang về cung.
Từ Ấu Vi liều chết không theo, cho nên Chu Ninh Sâm liền bắt đầu ngược thân ngược tâm nàng, trong nội dung cốt truyện nói sau nhiều lần nàng nhảy tường thành, mất đi trí nhớ lại sinh non, cả thể xác lẫn tinh thần của Từ Ấu Vi trải qua vết thương lớn, sau đó bị trầm cảm mà chết.
Nguyên thân vốn là trưởng tẩu của Từ Ấu Vi, đại hôn ngày hôm đó thị vệ đem Từ Yến Chu chỉ còn chút hơi tàn khiêng trở về. Theo sau là thánh chỉ khám xét nhà, nhà mẹ đẻ nguyên thân giao ra năm mươi lượng bạc cùng nàng triệt để đoạn tuyệt quan hệ, lúc Cố Diệu tỉnh lại đã phát hiện mình đang trên đường bị lưu đày.
Cố Diệu nhớ rõ nội dung cốt truyện, biết đêm nay Trần Hải sẽ đến đây, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị đánh cho lão thái giám này chết ngất.
Trần Hải phụng chỉ bí mật làm việc, căn bản không mang theo nhiều người bên cạnh, cũng vì không quá coi trọng mấy người Từ gia già yếu bệnh tật, mới tạo điều kiện cho Cố Diệu hành động thành công.
Từ Ấu Vi lau khô nước mắt: “Tẩu tẩu, chúng ta đi nhanh thôi, hắn mà tỉnh lại chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Vậy thì Cố Diệu sẽ cho hắn muốn tỉnh cũng không được, nàng nhặt lại cây gậy gỗ quất mạnh xuống: “Đừng vội, trên người hắn nhất định mang theo bạc.”
Mặt Tần Ấu Vi ngưng trệ: “Việc này…”
Cố Diệu nói: “Việc này làm sao, chúng ta đang cần tiền, đã đưa đến cửa còn không lấy chính là phí phạm, để ta tìm.”
Trên người Trần Hải thật sự có bạc, năm mươi lượng bạc vụn cùng ba trăm lượng ngân phiếu. Từ gia bị soát nhà, chỉ có thể nhét trộm vài đồng bạc vụn trên người, còn lại là do mẫu thân nàng cho năm mươi lượng, muốn dùng nhân sâm cứu mạng cho Từ Yến Chu nơi nào cũng cần đến tiền.
Lúc này Trần Hải thật giống như người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cố Diệu lại tìm được một khối ngọc bội: “Tìm thời gian, mua thuốc cho ca ca muội.”
Từ Ấu vi gật đầu, trời tối gió lại thổi, nàng có chút sợ hãi: “Tẩu tẩu, chúng ta mau trở về thôi…”
Cố Diệu nhìn thấy y phục của Trần Hải đều rất đẹp, lộ ra kim quang lấp lánh dưới ánh trăng, nàng nhìn kỹ thêm lần nữa: “Phía trên có phải là sợi chỉ vàng không?”